Đ/c Đặng Văn Phương ở d47B Trinh sát- MT 779- Kongpong Cham năm 1987 (ảnh do tác giả cung cấp)

 

 

Sáng thứ hai, ngày 25/9/1989 chúng tôi tập trung chuẩn bị lên xe để trở về đất Mẹ Việt Nam sau bao năm xa cách. Nôn nao trong lòng vì sắp được gặp lại gia đình, người thân… Nhưng lòng chợt man mác vì phải xa Campuchia, vùng đất mà bao đồng đội tôi đã ngã xuống cùng biết bao kỷ niệm, buồn vui đời lính! 

 

Dù không biết tác giả bài hát là ai? Nhưng tôi đã hát bài Nhớ Về Đất Bạn thay cho lời chia tay, không biết bao giờ trở lại cái mảnh đất đặc trưng với những hàng cây thốt nốt, đền chùa. Cái mảnh đất vừa hồi sinh, vừa chứa đựng những bệnh tật, mất mát của những người lính tình nguyện Việt Nam. 


Tháng 7 là tháng để người lính trận chúng tôi nhớ về những đồng đội đã hy sinh thân xác, tuổi xuân cho đất nước. Kính cẩn gởi lời tri ân đến hương linh đồng đội đã ngã xuống cho chúng tôi được sống hôm nay!!!


NHỚ VỀ ĐẤT BẠN


"Mai mốt ta về với quê hương, với dòng sông êm đềm yêu thương. Bàn tay cầm súng giờ trồng lúa. Áo bạc sau lưng nhớ chiến trường…


Những cuộc hành quân, khắp nẻo đường gian nan đã héo. Mộng bình thường, tuổi hai mươi sống trong rừng lạ, kỷ niệm thật nhiều sao khó quên".


Ôi nhớ vòm xanh cây thốt nốt, cho ta bóng mát hình Khơ- me. Nhớ Samaki, samaki, xốc- xà- bay. Ngày vui cùng sống trên đường về. Không có vòng ngụy trang khô héo, chỉ xanh màu lúa trong mắt em. Ta tin chắc rằng em sẽ hiểu, từng cội nguồn dòng sông xanh êm. 

 

Đặng Văn Phương